Cafe cóc, cafe bình dân hay cafe có tên tuổi đều mang một mùi thơm phức, vị đậm đà tuyệt diệu khiến bất cứ dân ghiền nào cũng phải xiêu lòng.
Cách đây hơn chục năm, tôi mới chân ướt chân ráo vào TP HCM, chỗ làm có cô bạn đồng nghiệp người Gia Lai gốc Quảng Nam khá thân thiện. Vào một ngày đẹp trời, cô về thăm nhà nhân tiện rủ vài người đồng nghiệp trong đó có tôi về chơi. Tụi tôi đâu có bỏ lỡ cơ hội và đó là chuyến đi đầu tiên của tôi đến với Tây Nguyên.
Tụi tôi không đi mỗi Gia Lai mà theo lời cô bạn nhân tiện trên đường đi khám phá Buôn Ma Thuột trước rồi về Gia Lai ăn chơi sau. Ngày đó, đường đi còn tệ lắm nên thời gian ngồi xe rất dài và chưa có xe nằm, ấy vậy mà không bị ói mửa vì đi xe đường xấu mà tôi lại bị một phen ói lòi mật xanh mật vàng vì cái tội lên đến Ban Mê chưa ăn uống gì đã quất ngay một ly cafe đậm đặc và bị say cafe. Đó là ấn tượng khó quên nhất về xứ sở cafe của tôi.
Chưa tính quay lại Ban Mê vì mải mê với những phương trời xứ khác, bỗng dưng Vietnam Airlines mở bán vé khuyến mãi đi Buôn Mê Thuột giá chỉ 608.000 đồng khứ hồi. Rẻ vậy không đi sao được? Vậy là mua ngay... kẻo lỡ, đi Ban Mê làm ly cafe thơm lừng!
Ban Mê đang vào mùa mưa, bằng chứng là tôi thấy những vũng nước vẫn sót lại đây đó trên đường. Ấy vậy mà số tôi thật hên, đến Ban Mê thì trời lại ngừng mưa. Những áng mây mù đã lũ lượt kéo nhau đi trốn và nhường bầu trời xanh ngọc lại cho những tia nắng vàng ươm đan xen với những áng mây trắng khe khẽ bay về. Ban Mê thật mát mẻ, mùa mưa nên cây cối xanh um hai bên đường, những vạt cafe bạt ngàn, những đám ruộng bắp xanh ngắt đang vào thì tươi mơn mởn cứ mở ra dài theo tầm mắt.
Đi Buôn Mê Thuột lần trước tôi đã có cơ hội ghé qua Buôn Đôn, hồ Lak để cưỡi voi, đi thuyền độc mộc cũng như đã đi đến một số ngọn thác ở đây rồi nên lần này đi chủ yếu là để uống cafe và lang thang không chuẩn bị trước. Buôn Ma Thuột đi chơi rất dễ, chẳng cần phải book khách sạn trước mà cứ tới nơi rồi lang thang tìm kiếm cũng dễ dàng.
Thu hoạch cafe - Ảnh: Sưu tầm
Tôi đi chơi ít tiền nên chọn cái Family Inn ở ngay ngã 6 theo lời gợi ý của bạn bè trên Facebook. Nhà trọ này nho nhỏ và khá sạch sẽ, vợ chồng cô chú chủ nhà hay người làm đều rất vui tính. Ở phòng máy lạnh cô lấy giá rẻ cho tôi là 180.000 đồng và cho mướn xe máy đi với giá 120.000 đồng/ngày tự lo đổ xăng. Người Ban Mê thân thiện và mến khách, mà điển hình là vợ chồng cô chủ nhà. Lẽ ra mướn xe thì hôm sau mới đi để tính ngày tròn nhưng tôi đến buổi tối thì cô đã đưa xe cho tôi đi và bảo là cứ chạy đi chơi buổi tối đi, cô không tính tiền tối nay đâu.
Buổi tối ở Ban Mê đi tìm món ăn đặc sản cũng không dễ. Ở đây hình như không có đặc sản riêng mà là bán đặc sản của nhiều vùng miền. Chạy xe loanh quanh, thấy nhiều nhất là cơm tấm Sài Gòn, hủ tiếu mỳ, phở, mỳ Quảng và nem nướng Nha Trang.
Khổ thân nhất là cái món bún đỏ mấy bạn trên Facebook giới thiệu, đi lòng vòng quanh thành phố, sau đó mới tìm ra con phố chuyên bán bún đỏ bún riêu đó là con phố ngắn ngủn Phan Đình Giót nằm sát ngay bờ tường bảo tàng, chỗ này có rất nhiều quán bán món này và món bún đỏ ở Buôn Ma Thuột chính là món canh bún ở TP HCM nhưng không có ăn với rau muống mà là rau cần tây và có thêm trứng cút, tóp mỡ với giá 17.000 đồng/ bát.
Buôn Ma Thuột ban đêm nhiệt độ xuống khá thấp nên trời se lạnh. Chẳng có nhiều thứ để lang thang giải trí như TP HCM mà loanh quanh chỉ có quán nhậu, cafe và mấy quán sữa đậu nành, đậu xanh... ven đường. Tôi ghé quán cafe Hoài Niệm để thưởng thức món cafe kem nghe nói là lạ và ngon lắm.
Vào quán tôi xin mượn menu, cô phục vụ nói ở đây không có menu, chỉ có 3 món cafe kem, cafe và sinh tố. Tất nhiên là tôi chọn món cafe kem để thử và công nhận là nó là lạ, ngon ngon thật. Vậy nên hôm sau tôi đã quay lại thêm lần nữa để thưởng thức món kem cafe này.
Sớm mai hôm ấy trời Ban Mê nắng vàng ươm rực rỡ. Tôi được cô chủ nhà trọ giới thiệu đi ăn bún bà Mô nên xách xe chạy ra đó ăn sáng. Nếu nói là ngon thì cũng chẳng ngon nhưng phải nói là ăn... cũng tạm được. Bún bò ở đây có rau sống xắt nhỏ kiểu như bún bò Đà Lạt, giá cũng chẳng rẻ. Bát bún ăn sáng là 30.000 đồng.
Ăn xong bát bún, tôi chạy xe qua làng cafe Trung Nguyên xem thử ra sao bởi nghe thiên hạ ai cũng bảo đi Ban Mê thì phải ghé làng cafe này. Làng cafe cũng không xa trung tâm và khá rộng. Cây cối mát mẻ và có nhiều gian nhà cổ bằng gỗ làm nơi cho khách uống cafe. Giá cafe ở đây rẻ bằng nửa cafe ở TP HCM và tôi có cảm giác vị đậm đà hơn ở TP HCM. Quán rộng, nhân viên lưa thưa và khách của những đoàn tour vào tham quan, uống cafe ăn sáng cũng đông.
Ly cafe thơm phức - Ảnh: Sưu tầm
Phải nói ở xứ này cafe ngon kinh khủng, nói ra chắc không ai cãi vì xứ sở của cafe mà sao không ngon được. Nhưng không khen là không được bởi uống ly nào cũng thấy ngon cả từ cafe cóc tới cafe có tên tuổi, cafe bình dân... Tôi uống cafe liên tục cả ngày mà cứ bước vào quán cafe lại thích uống tiếp. Cafe Ban Mê pha kiểu cafe quê tôi nên ly không nhiều nhưng khá đậm. Mùi cafe thơm phức, vị cafe đậm đà tuyệt diệu.
Ở đây còn có một thiên đường cafe nữa rất to đó là cafe Mê Hy Cô. Chẳng hiểu tại sao người ta lại lấy tên nghe như nước Mexico vậy, hay là Mê Hy Cô là tiếng dân tộc nào đó ở đây chẳng liên quan tới đất nước Mexico kia? Kiểu như những con đường ở thành phố Ban Mê có tên của các anh hùng dân tộc rất nhiều như Y Ngông, Y Dút... và tôi mong rằng đó là tên của dân tộc chứ không phải là kiểu sính ngoại đặt tên tào lao.
Thử ly cafe Mê Hy Cô và tôi thấy thích vị của nó. Thiên đường cafe này cũng to và rất đông khách. Từng đoàn khách tour vào rồi khách địa phương cũng khoái đi quán này thành ra quán rất đông, cafe ở đây giá lại khá rẻ: cafe sữa đá ngon ngất ngây vậy mà chỉ có 14.000 đồng/ cốc.
Ban Mê còn nhiều quán cafe cũng đẹp lắm ví dụ như cafe Rainy ở hẻm 53 Lê Duẩn, cafe Bảo Tàng mát rượi dưới những tán cây xanh, cafe Thung Lũng Hồng, cafe Văn, cafe cóc ngay ngã 6 xe tăng... Quán nào cũng pha cafe ngon lịm hết và giá cả rất là bất ngờ.
Trúng những ngày nắng nên tôi tranh thủ chạy đi thác Dray Nur cách trung tâm thành phố hơn 20 cây số. Thác này lần trước tôi chưa ghé nên lần này phải đi cho biết, mua vé 30.000 đồng/ người. Mùa mưa nên thác khá nhiều nước và đẹp. Đường vào thác đi rất dễ và dọc đường có lắm cảnh đẹp khiến tôi phải dừng xe để ngắm nhìn. Nói chung con người ở Ban Mê quá dễ mến. Đó là thứ tôi thích nhất ở đây nên dù Ban Mê chẳng có gì để chơi nhưng bù lại có những con người như vậy làm cho những người phương xa đến họ có thêm cảm tình và bù lại rất nhiều cho những thiếu hụt về chỗ ăn chơi.
Nguồn: My tour