Nằm trên cung đường khá xa xôi, thế nhưng những năm gần đây cái tên Du Già lại được nhắc đến khá nhiều trong những bài review về Hà Giang của du khách. Vùng đất này có gì hấp dẫn đến thế?
Từ Mèo Vạc về Du Già (huyện Yên Minh) tổng quãng đường gần 80km, theo lý thuyết thông thường mất khoảng gần 2 tiếng di chuyển. Đó là lý thuyết. Còn thực tế, 3 giờ chiều chúng tôi xuất phát từ Mèo Vạc, không dám nấn ná rong chơi vì chẳng biết 80km phía trước đường sá như nào. Du Già là một địa điểm mới toanh.
Đoạn đầu tiên khoảng 15km sau khi ra khỏi thị trấn Mèo Vạc, đường xấu với mặt đường liên tục ổ gà lồi lõm xóc nảy. Tôi đã nghĩ đến khả năng đường xá mà cứ thế này thì chắc 7 giờ tối mới tới Du Già. Ai ngờ vừa ra khỏi địa phận Mèo Vạc còn gặp một pha sửa đường cồng kềnh nữa, xe cộ 2 đầu phải đứng xếp hàng chờ thông đường mất khoảng nửa tiếng.
May mắn qua được đoạn này thì đường xá tốt dần lên, ngồi trên xe không bị nảy mông lên như cưỡi ngựa nữa. Chúng tôi nhập chung với một đoàn nữa, rồng rắn dắt nhau về Du Già. Từ đây, cung đường trải dài giữa mênh mông đá. Nếu nhắc về đá thì cung đường Mèo Vạc về Du Già mới xứng đáng gọi là cao nguyên đá. Đá đen và trùng điệp hơn hướng Đồng Văn nhiều. Con đường chiều tà cũng buồn man mác, dù chưa tối muộn nhưng cứ tai tái sương mờ, lại vắng vẻ cô quạnh khiến lòng người chùng xuống. Khung cảnh này mà đi một mình thì chắc buồn tan tác.
Di tích Đồn Pháp bên đường
Đi miệt mài tới khi gà lợn sắp lên chuồng, nhà nhà bắt đầu nổi lửa nấu cơm tối, chúng tôi cũng rã rời, bước xuống xe chân run rẩy, mặt trắng bệch. Đứng lại ngắm cảnh trời non nước một chút cho máu huyết lưu thông, nhìn lại con đường vòng vèo đã qua. Khúc này cũng chỉ còn cách Du Già tầm 30km, bớt lo một chút. Thực ra tuyến đường này rất đẹp, có nhiều nơi thăm thú dọc đường: di tích Đồn Pháp, cây hoa gạo cô đơn, cua chữ M…
Phút nghỉ chân bên đường
Ấn tượng nhất với tôi là con đường hoa gạo tuyệt đẹp này. Con đường cong hình chữ S với một bên là vách đá, một bên là hàng hoa gạo cổ thụ sát bên mép vực sâu vắng bóng xe qua lại. Đi dưới hàng cây mình không ngừng tưởng tượng đến cảnh vài hôm nữa thôi khi lá cây trút hết, những nụ hoa sẽ bung nở. Và cả con đường này sẽ nhuộm sắc đỏ của hoa gạo – màu hoa tô điểm cho miền núi đá.
Con đường hoa gạo đẹp nhất Du Già
Chúng tôi đến Du Già homestay lúc 6h tối. Homestay nằm trong bản của người dân tộc Tày, Mông. Đối với khách nước ngoài thì Du Già còn hấp dẫn hơn cả Đồng Văn, không tin bạn đến Du Già mà xem, homestay chữ tiếng Anh nhiều hơn tiếng Việt. Gu của khách Tây thích mấy chỗ gần gũi với người dân như thế này, có thác có hồ để bơi lội, chứ không hẳn chỉ là 1 nơi có cái view chụp choẹt check-in.
Lúc chúng tôi đến đây trời đã nhá nhem tối. Cơm tối đặt tại homestay giá 150 ngàn/phần/người. Món ăn có: canh miến, nộm rau dớn, gà đồi luộc và dĩ nhiên không thể thiếu vài chén rượu ngô xua tan cái lạnh.
Mâm cơm tối ở homestay
Sau một đêm ngon giấc, chúng tôi thức dậy sớm để đi chơi thác nước Du Già. Để tránh lố đường thì tốt nhất bạn nên hỏi đường người dân, có 2 lối dẫn đến bãi để xe vào thác, chứ không có biển chỉ đường.
Đường vào thác Du Già
Thác Du Già rất đẹp, lại hoang sơ nữa. Chúng tôi để xe máy rồi đi bộ khoảng 200m là đến được thác, nước trong veo nhìn thấy đáy nước, sạch bong không có rác. Thác nằm giữa những quả đồi trồng ngô của người dân, nguồn nước chảy ra từ sâu những khe núi đá.
Thác nước Du Già
Đi bộ tiếp khoảng 200m nữa lên phía sau thác là tới thác cao hơn. Con đường mòn hơi trơn trượt nhưng có dấu chân đi rõ ràng, cứ bám theo và đi lên từ từ. Sau quãng đường dài gió bụi, được thảnh thơi ngồi đây nghe tiếng nước chảy róc rách, ngâm chân vào làn nước mát, mọi mệt mỏi ưu phiền dường như tan biến.
Rời Du Già, tôi thầm tiếc nuối vì chưa kịp đi một buổi chợ phiên, chưa thưởng thức món cá suối đặc sản nơi này, chưa kịp ngắm hoa gạo nở. Vậy thì hẹn gặp nhé Du Già một lần khác, để ngồi nướng thịt bên thác nước và trải nghiệm hết những điều còn dang dở.